Chuyện đã rồi

Mình đã suy nghĩ không đủ thông suốt và cư xử không đủ khôn ngoan suốt thời gian qua. Mình đã đánh mất mình, hưởng thụ và vô phương hướng. Chính vì lối sống tầm gửi ấy mà niềm tin người ta dành cho mình dần dần vụn vỡ, nỗi thất vọng dần dần thay thế niềm tự hào. Hôm qua anh đã nói với mình như thế. Đến lúc đấy, sự bẽ bàng không đập mạnh vào giác quan của mình vì mình vốn đã ý thức được điều đó khi hỏi anh: “Có phải em đã khiến anh thất vọng và tình cảm anh dành cho em không còn được như xưa?” Anh nói đúng và kể ra những uẩn ức trong lòng do lối cư xử không biết quan tâm đến cảm nhận của người khác do mình mang lại.

Đến lúc đó mình chợt nhận ra, mình đã luôn là một con thú tham lam, đòi hỏi phách lối, chỉ biết nhận mà không biết cho đi. Ngày xưa M cũng đã từng nói với mình như vậy. Mình rất giỏi thao túng cảm xúc của người khác khiến cho họ luôn có cảm giác mình là người bị hại còn họ thật tồi tệ. Và chuyện tình nào cũng kết thúc trong cảnh tượng ê trề rằng mình là nàng công chúa xấu xa có vỏ bọc dễ thương hoàn hảo.

Hằng nói đúng, mình là người rất giỏi che đậy. Và mình sống không chân thành, với chính bản thân mình. Bản thân mình nói không quan trọng vật chất, nhưng lại ưa hưởng thụ. Bản thân mình nói phải sống quyết tâm, nhưng chưa một lần gồng mình cố gắng.

Rốt cục thì mình chưa đủ tốt đẹp để tìm được một người tốt đẹp. Hoặc người tốt đẹp ở bên mình, họ cũng sẽ cảm thấy thất vọng và chán chường về lối cư xử của mình. Mình chưa làm được điều gì nhưng lúc nào cũng có tâm lý đòi hỏi. Ngay cả trong công việc hiện tại, dù mới bắt đầu nhưng mình đã có tâm lý lảng tránh, đối phó, chưa chủ động. Mình nghĩ nếu cứ giữ tâm lý ấy thì mình chẳng làm được gì nên hồn.

Than vãn vậy đủ rồi, giờ là lúc nhìn vào thực tế. Công việc cần nhiều sự chủ động, đào sâu nghiên cứu, giai đoạn tới mình sẽ đọc hai cuốn sách sếp đưa và phát triển thêm ý tưởng xây dựng GIK Supply Chain.

Ngoài ra, chắc phải đẩy mạnh việc học tiếng Hàn. Mỗi ngày một tiếng thôi cũng được, làm bài tập trong sách giáo trình và sách bài tập. Làm xong phần đọc, viết thì chuyển sang luyện nghe một thể. Mục tiêu là trong trước tháng 6 phải hoàn thành xong quyển giáo trình sơ cấp 1.

Còn về chuyện tình cảm, mình nghĩ có lẽ mọi thứ đã an bài rồi. Thêm cơ hội nữa mình cũng không chắc có thể thoải mái được như xưa sau những tổn thương đã gây ra cho nhau. Trong sâu thẳm mình vẫn muốn quay lại với anh, nhưng đó là vì mình cảm thấy thiếu thốn tình cảm do đã quen với việc được yêu chiều, chăm sóc hay mình thực sự muốn ở bên anh để chăm sóc cho anh? Một mặt mình muốn quay lại để bù đắp những tổn thương đã gây ra cho anh và sống thật đúng đắn lần này chứ không sắm vai tiểu thư đỏng đảnh nữa. Một mặt mình cũng nghĩ về những phương án, kế hoạch để khi bên cạnh nhau không bị đánh mất mình. Thực tình thì lúc nào mình cũng bị vội nhỉ, mới tối qua nói chuyện cho nhau thêm thời gian mà hôm nay mình đã muốn anh trả lời ngay rồi. Tất cả sự vội vã này xuất phát từ tâm lý muốn mọi thứ phải theo ý mình, ích kỉ, nóng vội, không biết nghĩ cho người khác. Thử nghĩ mà xem, anh khác với mình, công việc chất đống, không ngơi tay được lúc nào, đến thời gian đi vệ sinh còn không có, vậy mà bắt người ta phải trả lời ngay.

Tối qua may quá, trong lúc ngu ngơ ngớ ngẩn mình cũng đã nghĩ được mấy dòng khá thấu tình đạt lý để nhắn cho anh, nói rằng: “Em hiểu tất cả mà. Anh cứ suy nghĩ từ từ, đừng bỏ cuộc”. Có lẽ anh đã chán mình đến tận cổ, mình cũng biết lý do. Có lẽ lúc đầu đến với anh mình cũng muốn tận hưởng nhiều hơn là cần một người ở bên để yêu thương, chăm sóc và cùng nhau hướng đến tương lai. Tình cảm mình dành cho anh sâu đậm thêm mỗi ngày cũng bởi anh đã quá nhẫn nhịn và nuông chiều mình. Mối quan hệ độc hại kiểu này nếu tiếp tục chỉ khiến một kẻ cảm thấy bất mãn vì không bao giờ biết đủ, và một kẻ cảm thấy mệt mỏi vì phải gồng gánh quá nhiều cảm xúc, trách nhiệm mà chẳng bao giờ được thấu hiểu.

Vậy thì câu trả lời ở đây là gì? Quyết định ra sao? Có lẽ lần này mình phải chờ. Bởi thứ mình muốn là cơ hội để cứu vớt mối quan hệ, nhưng nếu anh đã đủ mệt rồi, mình sẽ buông tay. Lần này, mình sẽ chờ anh!

Đừng ích kỉ nữa Hà ạ, và phải lớn lên thôi!

Mùng 8 tháng 4

11h22

Tối qua ngủ được ít tẹo, sáng nay 6h hơn đã tỉnh giấc xong không ngủ tiếp được nữa. May mà mặt mũi không quá bơ phờ. Lúc đầu còn tính sáng không động đến giọt cà phê nào, nhưng chịu, gục đến nơi rồi nên phải lết vào pantry pha double shot cà phê dừa (khuyến mãi từ Ayla Spa).

Mình nhận thức được sự cần thiết của một chiếc nhật ký online nhỏ xinh vì có vô vàn suy nghĩ, ý tưởng muốn writing down nhưng ngại lách cách giấy bút. Mà gõ lạch cạch trên laptop thế này cũng đánh lừa được mọi người là mình đang chăm chỉ làm việc mặc dù NOPE!

Buổi sáng mình thường hay mất tập trung, khó động não và đưa ra được những insight giá trị. Lúc đầu định nghiên cứu nốt quy trình GIK SOP nhưng thấy ko vào lắm nên chuyển sang học tiếp phần Code of Conduct khóa On board.

Con STB mình mua đúng kiểu bắt đỉnh LOL. Giờ ngày nào cũng thấy sụt giá, đau lòng vãi chấy. Đúng là chết vì thiếu hiểu biết. Lần sau muốn mua con nào cần phải tìm hiểu kỹ trước đã chứ không mua theo cảm tính như vậy. Anw, trang tradingview nhận định STB vẫn tăng. Mình chờ lãi phát, dù được vài nghìn thôi cũng bán ngay tắp lự.

Chỗ mới nhiều tài liệu để đọc, nhiều cái để học, làm mình nhớ lại hồi học Master bên Na Uy cũng ngày ngày phải deal với một núi paper. Nhưng hồi đó mình học trong tâm thế ép buộc, chả hứng thú gì. Giờ có vẻ nhập tâm hơn. Hi vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ và tốt đẹp hơn.

Thôi, đọc tài liệu tiếp đây. Bye for now. À mà trưa nay đi ăn với sếp và chị Thủy, chưa biết đi đâu. Haiz

14:01

Nay đi ăn về thì nhận được tin nhắn của Mr. Lee báo mai họp. Mình vẫn chưa đọc xong tài liệu. Chiều nay cố gắng vậy T.T

Mình đang định sau giờ làm hôm nay bắt xe đi xem quần áo. Nhưng sợ không sale thì lại thành mua đắt. Mà đi ngắm ko mua gì cũng phí thời gian. Để xem hết giờ làm còn hứng không đã hihe. Giờ đọc tài liệu tiếp.

Introduce Yourself (Example Post)

This is an example post, originally published as part of Blogging University. Enroll in one of our ten programs, and start your blog right.

You’re going to publish a post today. Don’t worry about how your blog looks. Don’t worry if you haven’t given it a name yet, or you’re feeling overwhelmed. Just click the “New Post” button, and tell us why you’re here.

Why do this?

  • Because it gives new readers context. What are you about? Why should they read your blog?
  • Because it will help you focus you own ideas about your blog and what you’d like to do with it.

The post can be short or long, a personal intro to your life or a bloggy mission statement, a manifesto for the future or a simple outline of your the types of things you hope to publish.

To help you get started, here are a few questions:

  • Why are you blogging publicly, rather than keeping a personal journal?
  • What topics do you think you’ll write about?
  • Who would you love to connect with via your blog?
  • If you blog successfully throughout the next year, what would you hope to have accomplished?

You’re not locked into any of this; one of the wonderful things about blogs is how they constantly evolve as we learn, grow, and interact with one another — but it’s good to know where and why you started, and articulating your goals may just give you a few other post ideas.

Can’t think how to get started? Just write the first thing that pops into your head. Anne Lamott, author of a book on writing we love, says that you need to give yourself permission to write a “crappy first draft”. Anne makes a great point — just start writing, and worry about editing it later.

When you’re ready to publish, give your post three to five tags that describe your blog’s focus — writing, photography, fiction, parenting, food, cars, movies, sports, whatever. These tags will help others who care about your topics find you in the Reader. Make sure one of the tags is “zerotohero,” so other new bloggers can find you, too.